
Dr. Nguyễn Như Hoàng
With profound regrets and sadness, we announce the passing away of Dr. Nguyễn Như Hoàng on November 19, 2009, in Toronto, Canada. Our family expresses our heartfelt sorrow for the physician, writer, poet and our Mother, who will be deeply missed but eternally remembered and loved.
Our Mother will also be greatly missed by her fans and her web page will remain active for some time to come. In the meantime, please support her spiritually in her transition to a new beginning and help cherish her memories in our present life by continuing to read her poems and written works on this website.
Vô cùng ngậm-ngùi thương tiếc sự ra đi của Nữ sĩ Giáng-Vân, và nghiêng mình kính dâng lên Mẹ yêu qúy của toàn thể gia đình chúng con.
Dear Visitors,
The following poem is the last poem of the Poet, Giáng Vân before leaving us.
Đây là bài thơ cuối cùng của tác-giả tặng đời và tặng người trước khi trở về miền miên viễn xa xôi…
Đó là tiếng thơ hay tiếng “lòng” không phải chỉ cho riêng tác-gỉa mà còn thể hiện tâm cảnh chung của những người còn ở lại trong cõi nhân-gian…
Gửi Người ở lại
Ta chưa thể biết khi nào vĩnh-biệt,
Dự giác hờ cho thoải-mái tâm-linh.
Kẻ ra đi với hoang-vu gió lạnh,
Người ở lại vun đất đắp mồ êm.
Tình cảm ấy thân thương dòng huyết thống,
Nghiã nhân này viễn vọng kiếp lưu đày…
Thương các con và cháu chắt
Giáng Vân
15/08/1934 − 19/11/2009
Hà Nội, Việt Nam Toronto, Canada

Kính dâng hương hồn thi-văn sỹ Giáng-Vân
Kính dâng Mẹ yêu quý của chúng con.
Nữ Sỹ Giáng Vân, Mẹ yêu
Sống nơi đất lạ xứ mơ,
“Giáng-Vân” tiếp-tuc̣ dùng thơ giải sầu.
Văn Bà diễn đạt thế-nhân,
“Thách Đố Số Mệnh” bàn tay vẫy-vùng.
Đắn-đo, lo sợ, hãi-hùng,
Nhả lời châu ngọc, góp tình nhân gian.
Tập thơ tên tựa “Bàng-Hoàng”,
Ngạo đời tư-tưởng thi-nhân, Như Hoàng.
Tài tình đa ngữ thơ Bà,
Xao tuyển tập thành công “Sunflower”.
Hôm nay tiếng khóc vang trời,
Kính yêu dâng Mẹ nhất đời tình thân.
Ngậm-ngùi thương tiếc Giáng-Vân,
Tiễn Bà từ giã thân-nhân thế trần.
Hà Hoài Hương
Vọng
Những ngày vui cho một kiếp người,
Nhìn lại, chân dung thành hoang dại!
Bình minh không thấy góc chân trời,
Dòng thơ say, Bà góp sức với đời.
Nối vòng tay ấm êm lòng quê mẹ,
Hương tình ca còn bất diệt ngàn thu.
Rồi sẽ đến, ngày thật buồn đã đến,
Bà đã đi…nhưng hồn thơ còn mãi.
Hà Hoài Yến
KÍNH VỀ GIÁNG VÂN
Hôm nay gió lạnh cuối mùa,
Hàng cây trơ trọi, sững sờ cùng ta.
Tiễn người như tiễn giấc mơ,
Thiên thu diệu vợi rũ buồn thế nhân.
Nàng là nữ sỹ Giáng Vân,
Tiếc nàng gió lạnh, trăng hờn đêm Thu.
Thương nàng diệu vợi mỹ miều,
Kính nàng gió quyện làm thơ đối nàng.
Nàng rằng cuộc sống phù du,
Lao xao, thế sự chẳng màn thế nhân.
Trần gian chổ tạm dừng chân,
Thiên đường hé mở mĩm cười cùng ta.
Nàng đi để lại kho tàng.
Khuyên con bảo cháu muôn ngàn yêu thương.
Nàng từng truyền dạy đàn con,
Danh thơm để tiếng, góp phần giang sơn.
Cho rằng thế sự đảo điên,
Làm người ta phải vững vàng tâm can.
Dù cho sông cạn đá mòn,
Trường tâm giừ vững tâm hồn trực trung.,
Nàng đi để lại cho dời,
‘Bàng Hoàng’ tâm sự cuả người dương gian,
Theo sau ‘Thách Đố’ truyện dài,
Hướng Dương (Sunflower) nhập cuộc nhịp nhàng theo sau,
Tam ngôn văn ngữ bao gồm,
Tiềng Anh, Tiếng Pháp, hòa cùng Việt ngôn.
Nàng đi dể lại dương gian,
Hương thơm thanh sạch muôn ngàn kính yêu.
Theo sau con cháu noi gương,
Giáng Vân nữ sỹ thơ nàng truyền giao.
̣̣̣Đêm nay ta nhớ vô vàn,
Tìm hương bóng cũ, biết tìm nơi đâu?
Còn chăng nước mắt tuôn trào!
Tạ tình ta thắp nén hương cho nàng.
Nàng rằng, ta ở trên cao,
Hương thơm bay bỏng chớ buồn, nhớ ta.
Ta đi nhưng vẫn thương trông,
Làm nên danh sự, hạnh vui tạ từ.
Hà Hoài Liên
Vẫn biết “Tử biệt sinh ly” là một trong tám thứ khổ trong kiếp người, rằng cuộc sống là phù du, một lần ghé chân vui chơi khóc cười để rồi trở về với cát bụi luân hồi, chẳng có ai trong chúng ta có thể chuẩn bị một tư thế sẵn sàng khi đón nhận khoảnh khắc thương đau tột cùng này. Chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn sự ra đi vĩnh viễn của mẹ. Cuộc đời bỗng nhạt nhẻo hơn khi ta chỉ còn mẹ để nghĩ về.
Bà đã ghé chân chốn đây buồn vui khóc cười với chúng ta, và đã giũ bỏ mọi thú vui cùng nhọc nhằn của kiếp người để thanh thản trên một hành trình mới: một cõi đi về; nơi đó, Bà ngồi đó trước cuồng phong nhân gian thế sự, mỉm cười trước bao vô thường nơi cõi tạm….
Mắt sâu hút bóng thiên đường
Một khung trời nhỏ lá vàng chợt bay
Người ngồi giữa cuộc đổi thay
Nghe trong giây phút bước chân vô thường
Mẹ như cái hạc trong mây
Bay vào tịch mịch một ngày chớm thu
Ngoài đồng gió thổi vi vu
Con ra đứng ngóng, mù mù sương rơi
Chắp tay lạy khắp phương trời
Trời mênh mông quá, Mẹ tôi phương nào
Hà Minh Cường & Hà Minh Dzũng



